Tôi thấy nó thiệt là một thanh niên dễ thương, đáng làm kiểu mẫu.Phần quyết định về bạn, lẽ cố nhiên.Tôi cũng có phỏng vấn ông Henri Ford, mấy bữa trước ngày ông ăn lễ bát tuần.Báo chí cũng hùa vào công kích nữa.Sự nghiệp tiêu tan hết, ông còn mắc thêm món nợ 16.Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước.Bà kể: "Năm năm trước, một hôm vào tháng chạp, tôi thấy tâm hồn chìm đắm trong biển ưu tư.Dường như vô lý đấy.Mỗi ngày ta phải lại đây bán bánh "nhà làm" mới được".Haney tự cứu mạng mình thì bạn cũng có thể nhờ nó mà giải quyết được ít nhiều lo lắng của bạn, phải chăng? Cũng có thể nó giải quyết cho bạn một vài vấn đề khác mà từ trước bạn cho rằng không có cách nào giải quyết được, biết đâu chừng?
