Trong nửa giờ ấy, thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ đến Thượng Đế để có thêm một chút viễn cảnh trong đời.Trái lại, tôi tự giày vò khổ sở.Bệnh nặng không thể dùng quang chất được, phải cho chạy quang tuyến vào ung thư luôn trong 30 ngày, mỗi ngày mười phút rưỡi.Có thể kiếm cách trốn được không? Không.Thôi thế là hết làm việc, phải bở sở.Tôi khỏi bệnh đã được chín năm và tôi lại sống cuộc đời hoạt động và hữu ích."Đầu tháng sáu năm 1944, tôi nằm trong một lỗ hầm gần vịnh Omala.Hai ba ngày sau, ông lại nhận được bức thư nữa của thiếu phụ và bà ta quả quyết rằng, mặc dầu khéo che đậy thế nào đi nữa, ông cũng vẫn là một kẻ "dối trá, phản bội và khốn nạn".Trong khi đọc mấy hàng ấy, tâm hồn tôi dịu hẳn đi, thiệt là huyền diệu! Những lo lắng, sợ sệt, phiền muộn tiêu tan hết, nhường chỗ cho can đảm, hy vọng và tin tưởng quyết thắng.bà chủ nhà cười, ông cũng cười, và lại đưa bà ta coi thêm hình.
