Suốt thiếu thời, cậu đi học cả thảy có sáu năm.Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên.Nhà thương đó muốn mở một phòng chiếu quang tuyến tinh hảo nhất trong nước Mỹ.Cũng không phải để phàn nàn nữa, mà để giảng giải cho người bán hàng nghe, nhưng người này chưa nghe, đã ngắt ngay lời: "Chúng tôi đã bán cả ngàn bộ đồ thứ đó, mà chưa hề có ai kêu nài chi hết".Vậy mà giọng của ông dịu dàng, nhỏ nhẹ, thân mật hơn là nói với các nhà truyền giáo nữa.Điều đó quan trọng lắm.Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng.Cho nên tôi đau lòng thấy mỗi năm những cây đó bị những đám cháy tàn phá, không phải do tàn thuốc mà do sự vô ý của tụi con nít chơi nghịch trong rừng, bắt chước dân lạc hậu, xếp đá làm ông táo để nấu nướng.Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy.
