Chót hết tôi đau đớn đến nỗi không muốn kéo dài đời thêm nữa.Như đã nói, tôi sinh trưởng trong một trại ruộng ở Missouri.Những người đó trong tuổi thơ đã được thở một không khí ấm áp và chói lọi tình âu yếm, nên bây giờ đáp lại lòng thương ấy.Tôi tự nghĩ: "Có lẽ mồ của ta đây".Đàn sâu khoét hết lớp vỏ rồi, mỗi ngày nhấm một chút, liên tiếp không ngừng, tuần tự phá phách sinh lực của cây.Mười bốn công ty bán sữa ở Ambert nhờ anh việc đó và anh phải mướn thêm hai người phụ tá.Nửa thế kỷ sau, trong bản in năm 2001của NXb Văn hóa (tạm gọi là bản 2001), và đoạn trích ở trên được in ở bìa sau.Ông Dale Carnegie đã mở đường trong công việc viết sách cho người lớn bằng lối văn ấy.Nhờ vậy tôi thoát chết".Đó là phương thuốc rẻ nhất ở đời - mà cũng thần hiệu nhất nữa.