Tôi thường bắt tay phu xách hành lý cho tôi dể anh hăng hái và tươi cười suốt ngày.Hồi 21 tuổi, ông đã kiếm được 75.Vậy mà trong thời đó, tôi vẫn kiếm cách để dành được vài xu, vài cắc vì tôi sợ cái cảnh túi rỗng lắm.Ông không thể quên nó được.Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ.Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái ghế có bánh xe.Vui quá! như trò chơi tuyệt thú vậy!".Nhưng may có hai điều làm cho tôi không tự tử là nếu tôi chết thì các em tôi sẽ khổ lắm và tôi không có đủ tiền để lại cho họ làm ma tôi.Có một tập nhật ký ghi rõ ràng ngày nào ta đã áp dụng những quy tắc trong cuốn này và áp dụng ra sao?Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư.