Nhưng không phải sở thích.May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi:Là người thì nên thế.Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn.Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ.