Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.Vậy thôi, bạn sống bình thường.