Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.Chắc mẹ không đi được một mình.Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh.Nhưng thế tại sao ta không sướng?
