Thực ra, bạn còn sung mãn hơn cả trước đây nữa, hay nói đúng hơn là chỉ trong khoảnh khắc hiện tại bạn mới thực sự là chính mình.Nó chính là đau khổ thuần túy, đau khổ trong quá khứ – và nó không phải là bạn.Đừng phán xét hay kết án những gì bạn nghe được, bởi vì làm như thế có nghĩa là mở ngõ cho tiếng nói ấy quay lại qua cánh cửa phía sau.Ông cứ luôn nói về trạng thái hiện trú như là chìa khóa cho vấn đề.Chẳng hạn, khi bạn biết có sự bất hòa và ôm giữ cái “tri kiến” ấy, nhờ đó một yếu tố mới sẽ xuất hiện, và sự bất hòa ấy không thể không thay đổi.Bạn muốn giữ lại một mặt của ảo tưởng và vứt bỏ mặt kia, nhưng không thể được.Hãy truyền đạt cho cô ấy nghệ thuật cảm nhận cơ thể nội tại.Ông cho rằng cần phải tỉnh thức triệt để rồi mới khoan thứ được.Nhận ra được sự vô nghĩa của nó mới là quan trọng.Toàn bộ khái niệm về khoan thứ lúc ấy bèn trở nên không cần thiết nữa.