Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi.Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.Này, lấy cho chú mấy chai bia.Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.