Tôi bèn mở bức thư xem ba tôi viết gì.- Cầu chưa bao giờ sập hết.Nhưng tôi muốn bênh vực cho một thái độ tích cực, đừng tiêu cực.Về sau chàng lại được Anh hoàng phong tước và khi mất người ta viết hai cuốn sách dày 1.Anh có nhiều lý do tự mãn vậy mà cứ gắt gỏng từ sáng đến tối.Chằng cây nào mọc được ở đó, ngoài một cây sồi quắt queo và chẳng vật nào sống ở đó được, trừ hàng đàn rắn độc.Tôi hỏi ông liệu ông có bình phục và khỏe mạnh như trước không, ông nhún vai trả lời một cách mập mờ:Ngay này đầu, bà đã ghét vùng này, vì chưa bao giờ bà phải ở một xó đất khổ cực đến thế.Tôi uất ức quá đến nỗi muốn bỏ việc, bỏ cả xứ sở, tự giam trong một nơi để khóc lóc và than thở.Có nhiều bạn lại nói: "Ước gì anh chàng Carnegie này phải trả nhưng toa hàng của ta, tiêu pha trăm món cần thiết như ta với số bổng của ta, để cho y bỏ cái giọng dạy đời ấy đi".
