Một điều làm tôi khó xử về tiếp viên người Thụy Điển điềm đạm này là thỉnh thoảng cô ấy nói vài câu rất to.Chẳng hạn, lần thứ hai, có lẽ cô ấy nên mở đầu bằng những câu như thế này:Nếu những người không liên quan đọc thư cũ của bạn, cô ấy có thể đánh giá bạn không làm đúng công việc được giao.Tôi chắc chắn là chuyện này đã từng xảy ra với bạn.Đến đoạn này, những khán giả thất vọng đã bắt đầu đi ra khỏi phòng.Rốt cuộc, chắc chắn bạn không muốn cố gắng một điều gì đó mà bạn không muốn, có đúng vậy không? Sai bét.Tôi nhìn vào đồng hồ.Nó tạo cho họ cái mà tôi tin là các bạn, những người trần mắt thịt gọi là sự ấm áp.Có phải câu đó có nghĩa Asuka đã nghĩ thật là một ý kiến hay để gọi cho khách hàng nhưng không còn nghĩa nữa? Có phải Connor không còn muốn biết về mong muốn của sếp anh ta nữa? Khi bạn nói hoặc viết quá khứ, bạn đã thể hiện sự do dự trong quan điểm hoặc câu hỏi của bạn.Những kỷ niệm đáng xấu hổ về việc hỏi han bừa bãi của tôi đã làm cho tôi đau đớn hơn vết rách đĩa đệm của tôi.