Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.