Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh".Người hàng xóm đó suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ.Nhưng những cách tàn bạo đó có những phản động tai hại lắm.Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu.Tôi ra tận cửa, đón ông, vô cùng niềm nở.Mà nếu Bryan đi, tên tuổi của ông mà ai cũng biết, đủ làm cho người ta chú ý tới và tự hỏi ông tới với mục đích chi đây.Tôi sắp chạy lại thang máy.Nhưng ngay tối hôm đáng ghi nhớ đó, tôi được dự thính một buổi diễn thuyết về nghệ thuật dẫn dụ người và tôi hiểu rằng có rầy anh Emile cũng vô ích, chỉ làm cho anh ấy giận oán tôi và không muốn hầu việc giúp tôi nữa.Bà nhại dáng đi của ông rồi nghiến răng hỏi ông sao không bắt chước dáng đi lịch sự của bà? Bà oán cả hai tai ông, vừa rộng vừa vểnh ra như tai voi.