Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.Còn tôi, chưa đến lúc.Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.Chả nghĩ nhiều cho ai được.Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi.Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.