Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.Cái bệnh thơ nó loạn lắm.Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.Cảm giác như không thể lành lại được.Bây giờ, hãy trở lại là bạn.Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Khoảng cách vô hình.Cũng thành thói quen rồi.Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.