Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.Từ nay thôi hẳn đá bóng.Ngại nói là ta mất xe.Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả.Mất cái giấc mơ đấy.Mình không bao giờ thả.Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.