Vô niệm là trạng thái ý thức không có suy nghĩ.Nhưng kinh nghiệm dù có đẹp đẽ thế mấy đi nữa cũng đến rồi đi.Cùng một điều kiện làm cho bạn hạnh phúc, rồi sau đó khiến cho bạn thấy bất hạnh.Đúng là tôi có rất nhiều ý nghĩ chẳng thể nhằm mục đích gì cả giống như hầu hết mọi người, nhưng tôi vẫn có thể chọn dùng tâm trí mình để sở hữu và hoàn thành nhiều thứ, và lúc nào tôi cũng làm như thế.Rồi tâm trí mới ban tặng hình hài cho thôi thúc hay nhận thức sáng tạo.Toàn bộ cảm nhận về cái tôi của họ đều được đầu tư vào cái bi kịch đó.Tư duy và ý thức không đồng nghĩa với nhau, bởi vì dù sao tư duy cũng chỉ là một khía cạnh nhỏ bé của ý thức mà thôi.Dành khoảng không gian cho người khác – và cho chính bạn – là điều kiện tối cần thiết.Vào lúc suy nghĩ của bạn kết nối với trường năng lượng của cái quầng này, thì bạn bị đồng hóa với nó, và một lần nữa nuôi dưỡng nó bằng các ý nghĩa của bạn.Mối liên kết giữa bạn và người ấy cũng giống như mối liên kết giữa bạn và người ngồi bên cạnh một chuyến xe buýt, hay với một con chim, một cội cây, một đóa hoa.
