Đây là nguyên nhân thứ nhất:Tôi chạy lại xưởng của California, rán làm cho ông hội trưởng hiểu rằng thời vận đã xui, và chúng tôi đương bị phá sản.Nhưng phải can đảm chống với nó.Như vậy tôi dần dần tập cho họ chú ý tới người.Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con.Nhưng trong khi mua bán, tôi lo lắng tới cái này cái nọ: Bàn ủi điện đã gỡ ra chưa? Có lẽ cháy nhà mất? Chị ở chắc bỏ đi rồi, ai coi sóc tụi nhỏ? Dễ mà tụi nó cưỡi xe máy đi chơi, bị xe cán rồi cũng nên? Có khi tôi sợ toát mồ hôi, chạy vội về nhà coi có xảy ra chuyện gì không.Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông.Người đó cũng mỉm cười, đứng dậy chìa tay: "À, hân hạnh được gặp ông, mời ông ngồi".Vợ con tôi khóc lóc mà tôi thì càng bị vùi sâu vào cảnh thất vọng.Nếu muốn xin được gặp mặt thì nên viết như vầy: