Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.Không phải là rứt tung.Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh.Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ.Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn.
