Bà mẹ chồng tôi một hôm kể cho tôi nghe cách bà dạy dỗ con cái.Đó là chuyện của bà Thehna Thompson ở Nữu Ước.Tôi cảm thấy không khí dồn vào phổi tôi.Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này.Trong cơn thất vọng tôi dùng điện thoại kêu vị bác sĩ đương chữa cho tôi đến để mà rên la, mà kể lể nỗi thất vọng đang chiếm cứ lòng tôi.Tôi còn hai chân, tôi còn đi được.Một bữa kia, tôi hỏi một bạn thân là ông Harold Abbott, ở Webb City, xứ Missouri, xem ông làm thế nào mà không bao giờ thấy ông phải bận trí.Nhiều thân chủ, dữ ta!"Vậy sao không rán thích nó đi".Nhưng rồi chị xem, cũng chẳng ghê gớm như chị tưởng đâu.