Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng.Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồnCòn lười và nhát, thì chịu.Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.Cái đó làm bạn tỉnh ra.Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời.Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế.Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát.
