Lúc đó óc tưởng tượng của bạn hỗn loạn.Đáng lẽ cái dại trước đem lại khôn sau thì tôi lại cứ ắm cổ tái diễn cái ngu.Bà kể chuyện một quả phụ lãnh của công ty bảo hiểm 20.Ông nói với tôi: "Cái gì cũng làm cho tôi lo, tôi lo vì tôi ốm quá; vì tôi tưởng rằng tóc tôi mỗi ngày mỗi rụng; vì tôi sợ không bao giờ dành được đủ tiền để cưới vợ; sợ không bao giờ thành một người cha hiền; sợ không cưới được ý trung nhân; sợ đời không sung sướng.Nhưng phần đông chúng ta không làm vậy.Bác sĩ nói ông không đau gì hết, chỉ có thần kinh suy nhược.Bà diễn thuyết trong các hội phụ nữ ở khắp nước Mỹ, khuyên những ông bảo hiểm nhân mạng nên để cho vợ lãnh mỗi tháng một số tiền bao nhiêu đó, chứ đừng để cho lãnh hết một lần.Bà sống ở châu thành Maywood, một châu thành 30.Người bèn dắt tôi theo.Vừa mới ăn xong là ném mình xuống giường và ngủ li bì.