Mắng, giảng giải, dỗ ngọt, đều vô hiệu.Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết".Cửa he hé mở, để thò cái mũi của một bà già ra.Và cho tới nay, ông vẫn còn sốt sắng giúp đỡ đoàn của chúng tôi.Mới rồi, sau một tiệc rượu, chủ nhà mời tôi đánh bài.Tôi trả lời rằng người đó có lẽ không được dân chúng ủng hộ và nếu cử y có lẽ thất sách.Tôi rất bình tĩnh đáp rằng ông ấy muốn ra sao thì tôi sẽ làm như vậy.Tôi biết rằng nếu tôi nói được như thường thì tôi đã mất mối hàng đó, vì tôi có một quan niệm hoàn toàn lầm lẫn về cách mời hàng.Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư? ích lợi gì đâu? Người đó cũng như tôi, chỉ quan tâm tới điều họ muốn thôi.Câu phương ngôn này của họ phải được dán trong nón chúng ta đội: "Người nào không biết mỉm cười, đừng nên mở tiệm".