Tsugitaro của ngày hôm nay sớm đã là tấm biển vàng của “Super Pit Tokyu”.Quên sao được hình ảnh những đứa học trò tinh nghịch giành nhau xách cặp dùm tôi, những lời động viên tuy ngốc xít nhưng chứa đầy tình cảm trong những ngày đầu đi dạy đầy bở ngỡ của tôi hay những cú điện thoại nặc danh tràn ngập tiếng khúc khích.Trong một cộng đồng, ngoài những con người khẻo mạnh thì cũng có những người kém may mắn hơn, họ có thể bị khuyết tật từ nhỏ thiếu một bộ phần nào đó hoặc vì rủi ro nào đó mà mất một cánh tay, một cái chân, nhưng không ai là không có ghét.“Huhm, chắc ba mẹ lại cãi nhau nữa đây, nhìn mặt ai cũng đằng đằng sát khí thế kia…” – Chip thầm nghĩ.Dù sao… mình vẫn muốn cô ấy được vui.nhưng không, khi đó cái bạn mất chính là ý chí.Nó vẫn đang ngủ quên trong bạn đó.Nghe có vẻ kinh nhỉ?!Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất.Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt.
