Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.Chứ không thở dài như những người thân…Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.