Ta vẫn lênh đênh - cùng nhau.và dùng quá nhiều từ «đáng nể».Những nỗ lực của chúng ta- để học hành, để đòi hỏi- để nắm giữ những gì chúng ta có - trong thực tế tất cả chỉ là con số không.Điều này giải thích cảm giác buồn chán quá mức được coi là đặc tính của thời đại chúng ta.Tuy nhiên, chúng ta thường không làm những điều cần thiết để trở nên người chúng ta muốn.Các hãng hàng không suýt nữa thì bị phá sản.Liệu có thể giữ nguyên niềm hy vọng để đương đầu với những xung đột của thời gian đối với chúng ta hay không? Và vì lòng can đảm được phân chia không đều trong những người trẻ tuổi cho nên ta cũng đừng mong là nó được thể hiện đồng đều trong những người già! Tuy nhiên.Tất cả chúng ta đều hướng tới huyền thoại về một người xa lạ hoàn hảoKhi những sự ám ảnh rút ra từ những nỗi sợ có tính chất cơ bản và gây rắc rối khác như nỗi cô đơn chẳng hạn - có thể khiến chúng ta kết lại thành một nhóm để phục vụ một chức năng nào đó trong đời sống quốc gia.Tiến trình đó có một cốt lõi mà nhiều người không thể chấp nhận nổi: Chúng ta phải chịu trách nhiệm về hầu hết những điều xảy ra đối với chúng ta.
