Người ta rầy nó, đánh nó, làm nhục nó.Ngôn ngữ ông thiệt lịch sự: ông cho tôi cảm tưởng rằng nếu tôi chịu nhận vinh dự lớn đó, thì tức là ban cho ông một đặc ân".Mắng, giảng giải, dỗ ngọt, đều vô hiệu.Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu? Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy.Tức thì ông Lawes thấy ham thích, muốn làm một việc mà chỉ một người đại tài mới làm nổi."Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký.Nhưng tôi biết rằng xa vọng của ông đã đưa ông tới sự dùng đủ mọi cách để cản trở Đại tướng Burnside; như vậy ông đã làm hại lớn cho nước chúng ta và cho một người bạn cầm quân đáng trọng và đáng khen của ông.Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó.Lão Tử đã nói một câu mà độc giả nay còn nên suy nghiệm:Ông này thích lắm và chắc tự nghĩ: "Người này trẻ tuổi mà biết trọng tài ta như vậy, tất phải là người thông minh".
