Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.Thế thì anh không dám.Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.Bạn muốn về nhà viết quá.Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn.Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
