Không may là trò đùa này lại thành công ngoài sức tưởng tượng.Tôi thi hành nhiệm vụ của mình trong hai mươi phút, mời Sergio lên hát và ngồi yêu cho đến giờ ra về.Chỉ cần nói là: Peter này, xin lỗi cậu nhé, chúng ta phải chuyển sang đề tài kế tiếp thôi vì thời gian sắp hết rồi.Người đầu tiên tôi muốn nói đến là ca sĩ Frank Sinatra.Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau.Vì thế, Jack quyết định giúp mẹ bằng cách thử đi buôn một chuyến.Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được.Thật ra nói trước công chúng rất thú vị, vì ta hoàn toàn được làm chủ câu chuyện.Tôi rẽ cánh sang phải.Đây là một đức tính không phải là không cần thiết.