Không có nó, tình yêu không thể triển nở được.Chẳng phải cái chết của ảo tưởng này là sự giải thoát kỳ diệu sao?Hoặc khi có một điều kiện mất đi, và sự thiếu vắng nó làm cho bạn thấy bất hạnh.Cùng lúc đó, hãy là cái tri kiến ấy, tức là hãy nhận biết sự hiện trú tỉnh thức của bạn và cảm nhận sức mạnh của nó.Tri kiến ấy cho phép bạn quan sát được thực thể đó.“Khi tôi có được thứ này hay thoát khỏi cái kia – lúc đó tôi sẽ ổn thôi”.Nói chính xác hơn rất thường khi không phải bạn dùng tâm trí một cách sai lầm – mà thường thì bạn không hề dùng đến nó.Hầu hết mọi người đều chất chứa quá nhiều phản kháng, quá nhiều sợ hãi, quá nhiều gắn bó với kinh nghiệm giác quan, quá nhiều đồng hóa với thế giới thị hiện này.Hãy tiến sâu vào nó một cách toàn triệt.Nó cho phép nỗi đau hiện hành mà đồng thời còn chuyển hóa đau khổ nữa.
