Ốm ra đấy mà làm gì.Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
