Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.Có người cười toe toét.Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.Chị út là người bạn học lớp một với tôi.Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.