Nếu một người làm cho hai phần ba đời sống của mình tuỳ thuộc một phần ba còn lại, mà trong một phần ba này lại uể oải làm việc, thì làm sao hy vọng sống một cách đầy đủ được?Bạn cho điều đó là tự nhiên phải không? Vậy thì tại sao bạn lại ngạc nhiên khi tôi bảo rằng mỗi ngày trung bình bỏ ra một giờ luyên trí, sẽ làm cho óc bạn hoạt động hăng hái lên luôn luôn?Các triết gia đã giảng-nghĩa không gian mà không giảng nghĩa thời gian.Tôi lại đón bạn khi bạn ở sở ra.Nhưng bạn đừng thất vọng.Như trên tôi đã nói, sự tiếp tế thời gian có chỗ này quý nhất, là ta không thể tiêu non nó được.Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.Bạn sẽ thấy kết quả.Nỗi nguy cuối cùng và lớn nhất là nỗi nguy tôi đã chỉ ở một chương trên: bị thất bại từ lúc đầu.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.
